Một bài tứ tuyệt, ngắn, nhưng nặng tình. Đọc lên mường tượng ngón tay "anh" đang mơn trớn trên mái tóc làn môi của "nhóc". Em "chừng tưởng trần gian chẳng có anh"; không kể lể tấc dạ si tình, nhưng người đọc lại ngầm hiểu: với anh, trần gian chỉ còn có em để nhớ tưởng thôi! Tôi cũng có tấm ảnh cũ của cô bạn ngày xưa chung lớp, mang đính vào quyển Kinh Dịch của Nguyễn Hiến Lê là quyển mình thường đọc mỗi cuối tuần. Nói là cụ Nguyễn đã giúp lòng tôi được thanh tĩnh giữa bát nháo đời thường cũng đúng, song phần lớn lại là nhờ tấm ảnh cô bé bạn học 30 năm trước, hihi! Đọc Hoàng Lộc có cái thú là lắm khi cứ tưởng thơ của là... của mình viết, ha ha!
Một bài tứ tuyệt, ngắn, nhưng nặng tình. Đọc lên mường tượng ngón tay "anh" đang mơn trớn trên mái tóc làn môi của "nhóc". Em "chừng tưởng trần gian chẳng có anh"; không kể lể tấc dạ si tình, nhưng người đọc lại ngầm hiểu: với anh, trần gian chỉ còn có em để nhớ tưởng thôi!
Trả lờiXóaTôi cũng có tấm ảnh cũ của cô bạn ngày xưa chung lớp, mang đính vào quyển Kinh Dịch của Nguyễn Hiến Lê là quyển mình thường đọc mỗi cuối tuần. Nói là cụ Nguyễn đã giúp lòng tôi được thanh tĩnh giữa bát nháo đời thường cũng đúng, song phần lớn lại là nhờ tấm ảnh cô bé bạn học 30 năm trước, hihi!
Đọc Hoàng Lộc có cái thú là lắm khi cứ tưởng thơ của là... của mình viết, ha ha!
Cảm ơn Lý Vĩnh Huê.
Trả lờiXóaTôi còn có bài thơ:
Ta vốn sống hoang tàng như loài bất trị
thẳng dặm rừng đời nào ngán chi ai
từ có được tình em - kể từ bữa ấy
con voi lung đã biết sợ cô nài.
Hai bài thơ vẫn có thể hiểu một điều : TÌNH YÊU CÓ THỂ...THUẦN HOÁ NHAU.
"Nhóc" có thể bướng bỉnh, vô tình, lì lợm... khi chưa gặp tình yêu - khi tưởng không có "anh" ở cõi đời này đó thôi.