Thứ Hai, 30 tháng 3, 2009
chiếc ghế em ngồi
em đến một nơi không ra phòng văn
mà góc đời ta chẳng là phòng khách
bởi em đến khi mọi người đi biệt
nên chiếc ghế em ngồi sừng sững mãi
trong ta .
hoàng lộc
Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2009
ở một quán cóc quận năm
phố chợ ngồi dai, ngày chẳng hết
rượu không uống nổi - trắng mây chiều
ngó quê, mắt gặp tầng cao ốc
một chút trời xanh khản tiếng kêu…
bè bạn quê người ơi đã lắm
đứa cam lếch thếch, đứa giàu sang
hai mươi năm hiểu ra tình bạn
nhờ đỡ - dành khi thiếu miếng ăn !
ta sớm sài gòn chiều chợ lớn
tối ngơ ngơ ngác ngác bảy hiền
sống đơn chiếc vẫn chưa lì lợm
gió chực chờ khi ngọn khói lên
gió cứ vi vu hồn cứ dạt
chim bay thấy phố cứ bay hoài
bỗng thèm rúc vỏ như con ốc
một giấc – nguôi vô ích một ngày
bỗng thèm làm ngựa che nghiêng mắt
bước thẳng băng, càng khuất nhiễu nhương
giục, bánh xe đời khua – cũng mặc
lơ tai quên hết mọi con đường
bỗng thèm cao khểnh như cột điện
tối tối còn sáng sáng, với ta
ít nhất phù du còn quyến luyến
ánh đèn chìm nổi của phồn hoa ?
ai lại hoài ta đi bước một
sớm hôm không thoát khỏi hiên người
mớ lòng lổn nhổn bao điều ước
vàng quách màu rêu đã nửa đời
ai lại hoài làm tên đau phổi
sáng ho chưa dứt tiếp chiều ho
cái đầu đặc cả ngàn câu hỏi
khuya lắc mà không chịu ngủ cho
em của quê nhà em biết khóc
quen gì góc biển với đầu non
ví có thành sông từng ngọn tóc
chảy suốt trăm năm chẳng hết buồn
em vẫn quê nhà năm suốt tháng
cằn khô cái đất tình không hoa
quẩn quanh đâu cũng là cay đắng
từng mủi lòng em thuở cách xa
ta với chiều thương thân phố chợ
ngó lên cứ gặp trắng mây hoài
rượu suông một chút ngang tầm nhớ
mà đã như người đã quá say….
hoàng lộc
Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2009
nuôi tình không nổi
em nuôi không nổi anh rồi
bỏ bê thì đã một đời bỏ bê
nổi trôi mấy khúc tình thề
con sông chảy mệt hoài nghe sóng dồn
nuôi gì lắm bữa không cơm
nửa khuya bếp dậy tiếng hờn đũa mâm
để anh thức một chỗ nằm
lỡ ra héo những mùa trăng cả rồi
em từng lẻ tẻ về nuôi
kể chi mấy kiếp ngậm ngùi lửa hương
anh trong ngái ngủ còn buồn
gối xô chăn lệch hoang đường giấc mơ
nuôi không nổi gã làm thơ
em ơi – có phải em chưa hết lòng ?
hoàng lộc
Thứ Tư, 25 tháng 3, 2009
về một ngày tận tuyệt
rồi em nước mắt tuôn dầm
tay kia níu Chúa tay cầm tay anh
bấy giờ trái đất quay nhanh
ngó lui ngó tới không đành bước đi
đã rằng sanh ký tử qui
cố xin Chúa thử đừng về được không ?
đâu lo thiên hạ bềnh bồng
dắt em Chúa bảo cơn hồng thuỷ qua
trăm lần không thả anh ra
giận em, Chúa bỏ đôi ta lại đời
em thôi khóc chuyện về trời
yêu anh, em cứ là người thế gian
hoàng lộc
Thứ Hai, 23 tháng 3, 2009
chổng mông trông người
quần thủng đít ngó trời, trán vùi xuống gối
mẹ phá lên cười thấy anh nằm chổng mông
bảo : chỉ mình mi mẹ nuôi còn chưa nổi
em út làm gì - đừng con, đừng trông !
con một, nhà nghèo - anh quả cô đơn
quá lắm thứ cần tới người chia xẻ
cứ nằm chổng mông từng khi vắng mẹ
nhưng chổng kiểu nào, mẹ cũng chẳng sinh thêm
mẹ nuôi một anh ra ngày lớn khôn
kể mấy mươi năm thôi nằm kiểu ấy
nghi hoặc người xưa nói lời xằng bậy
chớ thế nằm nào là thế-trông-em ?
ba bảy mối tình lầm lỡ qua nhanh
để buổi em về chín mùa thơm thảo
bỗng hoá trẻ thơ - ngu ngơ, khờ khạo
anh lại ưa nằm thế nằm chổng mông
như phép mầu - rất kì diệu linh thiêng
hễ anh vừa chổng mông là em vừa ghé
anh muốn nói một điều riêng với mẹ :
con chổng mông nằm để trông tình !
dễ buồn cười không ? (em cười anh ?)
anh vẫn chùm hum những khi nhớ quíu
khổ gã đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi
mặt úp, lòng xanh, mông chổng - trông người !
hoàng lộc
Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2009
ngửa bàn tay xin
Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2009
câu thơ - lời thề
* có nhau đến tàn hơi (ĐN)
em viết câu thơ như lời thề
em tặng cho tình ai thế kia ?
ta đọc ngàn lần câu sắt đá
thương mình hạnh phúc buổi suy vi
có lẽ tình ta lắm nổi chìm
ít nhiều những thứ phải nguôi quên
câu thơ em, nhắc ta lần nữa
những chuyện lòng ta vẫn khó tin
có những lời thề không bằng thơ
rõ ràng hết thảy đã phôi pha
câu thơ không mấy quen thề ước
mà một nghe đến sững sờ
có lẽ đời ta vốn hiếm hoi
đôi ngày thơm thảo sớm tan phai
lời thề em viết như đinh đóng
đến nỗi câu thơ chợt thở dài !
hoàng lộc
em viết câu thơ như lời thề
em tặng cho tình ai thế kia ?
ta đọc ngàn lần câu sắt đá
thương mình hạnh phúc buổi suy vi
có lẽ tình ta lắm nổi chìm
ít nhiều những thứ phải nguôi quên
câu thơ em, nhắc ta lần nữa
những chuyện lòng ta vẫn khó tin
có những lời thề không bằng thơ
rõ ràng hết thảy đã phôi pha
câu thơ không mấy quen thề ước
mà một nghe đến sững sờ
có lẽ đời ta vốn hiếm hoi
đôi ngày thơm thảo sớm tan phai
lời thề em viết như đinh đóng
đến nỗi câu thơ chợt thở dài !
hoàng lộc
Thứ Năm, 19 tháng 3, 2009
đọc mẩu tin tìm vợ ở câu lạc bộ làm quen
Thứ Tư, 18 tháng 3, 2009
của một ngày lìa xa
có khi trái núi vừa nghiêng đổ
ngàn cân đâu dễ một vai người
anh ra sức vác mà không nổi
tình đã còng lưng, thở đứt hơi
hạnh phúc xa lìa anh quá gấp
như hoa sớm nở tối tàn bông
có khi mắt thấy kia trời sụp
còn tránh về đâu kịp nữa không ?
em cũng xa lìa anh rất vội
trăng lên chốc đã xế đồi tây
chẳng chi tình đã ra sương khói
ngó xuống lòng riêng rã tháng ngày
có khi hồng thuỷ ngàn con nước
réo giữa đời anh chực giết anh
đã khó phao em tìm lại được
trong khi Chúa cũng hoá vô tình !
hoàng lộc
ngàn cân đâu dễ một vai người
anh ra sức vác mà không nổi
tình đã còng lưng, thở đứt hơi
hạnh phúc xa lìa anh quá gấp
như hoa sớm nở tối tàn bông
có khi mắt thấy kia trời sụp
còn tránh về đâu kịp nữa không ?
em cũng xa lìa anh rất vội
trăng lên chốc đã xế đồi tây
chẳng chi tình đã ra sương khói
ngó xuống lòng riêng rã tháng ngày
có khi hồng thuỷ ngàn con nước
réo giữa đời anh chực giết anh
đã khó phao em tìm lại được
trong khi Chúa cũng hoá vô tình !
hoàng lộc
Thứ Hai, 16 tháng 3, 2009
chiêu quân ơi hỡi
em đi , phố cũng thương người
lòng anh có lở - không bồi kịp đâu
chiều hôm trước sáng hôm sau
một đêm cũng đủ bạc đầu người xưa
huống hồ anh, gã làm thơ
nỗi lo cùng với nỗi ngờ - chẳng xong !
em đi, để lại tấm lòng ?
sáng, anh tìm mãi mà không thấy gì
đã đành hạnh phúc suy vi
rủi ro thêm một ước thề - chẳng sao ?
em đi như thể cống Hồ
chiêu quân ơi hỡi bụi mờ ải quan ...
8-02-03
hoàng lộc
Thứ Bảy, 14 tháng 3, 2009
một mình
một mình em, một mình tôi
hai ta mà phải chia đôi nỗi buồn
mái đời sắp sửa hoàng hôn
trong nhau, chỉ ngọn đèn hồn lẻ loi
đành em khép đoá tình hoài
phấn hương chừng cũng tan phai ít nhiều
đành tôi lá mỏng cành xiêu
không che em đủ đôi chiều nắng mưa
hai lòng cùng chút niềm xưa
có nhau mà để trang thơ dải dầu
vẫn tôi bèo giạt chân cầu
chờ chi, nước lạc dòng - đau cuối trời
một mình em, một mình tôi
hai ta cứ một mình, đời khổ chưa ?
hoàng lộc
Thứ Năm, 12 tháng 3, 2009
không được giống anh
gã đàn ông em chọn để sống đời
không được giống anh - có những điều không được giống !
hắn phải là người - hẳn thôi, hắn là một người
cứ tự nhiên mà lưng dài vai rộng !
có thể hắn nghèo, vẫn tay hào phóng
có thể giàu nhờ tằn tiện - hề chi !
nghiện đủ thứ trên đời, hắn bị đời chê
sống nghiêm túc, được đời khen - thì cũng vậy !
hắn giỏi đánh đàn ư ? ồ, hay biết mấy
vợ hát, chồng chen - xôm cửa, xôm nhà
lại còn vẽ vời ư ? thêm hay biết mấy
mỗi nhánh cành hạnh phúc sẽ đầy hoa !
hắn có thể buồn khi gặp dáng tình xa
có thể trầm trồ lấy lòng gái đẹp
hoặc cứ ra vào đúng khuôn đúng phép
như trời dành hắn sống chỉ vì em ...
thứ gì em muốn ở anh - hắn có thể giống y nguyên
nhưng hắn không được giống anh những lời thỏ thẻ
để em tưởng tình yêu nào cũng thế !
không được giống anh cái thoáng môi cười
kẻo em tưởng em về với hắn mà anh vui ...
hoàng lộc
Thứ Tư, 11 tháng 3, 2009
một đời lãng du
Thứ Hai, 9 tháng 3, 2009
hạnh phúc buồn
ví ngày xưa em chẳng bước qua cầu
dễ đã chắc chi lòng kia được vậy
như chuyện lấy chồng thì em cứ lấy
còn chuyện mình, em cứ bảo không quên
tin trăm lần cũng giống lúc chưa tin
nên hạnh phúc phải buồn hiu - em ạ !
ta vốn làm thơ, thường hay nói quá
nhưng đã quá lời nói với tình đâu ?
ví ngày xưa em chẳng bước qua cầu
thì cũng chắc chi đời ta khác được
như cứ mãi lao vào cơn gió ngược
bởi ta đi không trúng gió xuôi chiều
để mệt nhoài, tình hỏng mãi lôi theo
nên hạnh phúc phải buồn hiu - đã hẳn !
ta, gã làm thơ không ưa nói thẳng
có úp mở nào dối được lòng nhau ?
ví ngày xưa em chẳng bước qua cầu
thì đã chắc chi đành ta bỏ rượu
thứ nước đắng không bao giờ uống đủ
không bao giờ ta dám nhận ta say
hạnh phúc buồn khi rượu đổ trên tay
và buông chén, chợt thương mình lỡ tỉnh
ai bảo nhà thơ chuyên nghề nói phỉnh
có phỉnh dỗ nào lọt tới mai sau ?
ví ngày xưa em chẳng chịu qua cầu
thì hạnh phúc sẽ buồn hơn thế nữa...
hoàng lộc
Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2009
ngồi nghe em hát
ngồi nghe em hát bài ca quen
nhớ thuở đời ta là con thuyền
sông gió hồ mây còn mấy nữa
mà đáy lòng như cuộn sóng lên
ngồi nghe em hát câu tình phai
em đấy – hay câu hát thở dài ?
muốn hỏi – bâng khuâng dòng nhạc chậm
em, người-ta-yêu vừa yêu ai ?
em khác em rồi . ta khác ta
nỗi gần bi thiết bởi niềm xa
em còn hát chứ ? hay thôi hát ?
ta hoá thân làm một khúc ca
có khúc ca nào chẳng dứt không ?
chứa trong ta tới nốt sau cùng
mấy tờ lạnh lẽo đây, em hát
một quãng đời em níu lại giùm !
hoàng lộc
xuống phố cùng em
Thứ Tư, 4 tháng 3, 2009
cho thành phồ đầu đời
tranh Thanh Trí
em của bao giờ đôi mắt ướt
về đâu khi nắng vỡ chân ngày
mùa thu vắng lá buồn như thế
ai dỗ hồn tôi trên ngọn cây ?
ôi tóc người bay gió trổ hoa
đã trôi xuống tận cõi mơ hồ
mưa hôm qua bỏ lưng chừng mộng
sùi sụt lòng ta nỗi nhặt thưa
từ đó cuộc tình cam lỡ dở
bao nhiêu đại lộ dẫn quanh đời
phố ưu tư đứng trên đầu tuổi
khi tuổi vàng kia cũng rụng rơi
tôi trở về đây – qua sân trường
áo ai lụa trắng có còn thơm ?
có nghe tiếng gió về trong áo
vang nỗi sầu ta những sớm hôm ?
hoàng lộc
Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009
biển
cơn giận dữ quặn mình
che vội vàng cát trắng
nàng đứng và giơ tay
cùng nụ cười thầm lặng
những ghềnh đá ưu tư
đã bắt đầu rên xiết
buổi chiều lu dần lu
và nàng rồi cũng khuất
chàng hỏi chàng trí nhớ
khi mọi người đã quên
đã quên nàng (quên nàng ?)
quên chẳng hề do dự
trên bãi biển nín thinh
nụ cười thầm mới chết
bóng tối đã dìm chàng
vào tận cùng nước mắt
hoàng lộc
Chủ Nhật, 1 tháng 3, 2009
tới ngày em quên
đã tới ngày em bay qua sông
ơi con sáo nhỏ vừa sổ lồng
ta đứng nghe mùa mưa xuống lạnh
mà điếng hồn cho gái sắc hương
đã tới ngày em bỏ quên ta
che tay kỷ niệm ngó mơ hồ
trong nỗi mừng em, ta đứt ruột
dấu người cũng phủ bụi đường xưa
đã tới ngày ta ca vọng cổ :
tình ơi đôi đứa rẽ đôi…đàng !
yêu em mà cưới em không nổi
trời đất buồn hiu một bóng trăng
và đã tới ngày ta uống rượu
chờ say, tập tễnh giọng khinh đời
khi say mới biết mình mê gái
mới đánh đòn ta để mất người
hoàng lộc
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)