Ra tù về lại Hội An
Trăm năm chừ lỡ cuộc về
* Gởi Chương, Lộc, Phổ. . .
những tâm hồn mắc cạn
Trời mưa ray rứt lệ mòn
em ơi đá tạc có tròn hay chưa ?
ta về
ấp úng tình xưa
người trăm năm cũ
như vừa mới
ai ?
chao ơi
thiệt tội đêm dài
nghiến sâu thân thế
lạc loài thể thân
chừ
trùm cái bóng phân vân
về mô cũng đụng
chút gần
thịt xương
chiếu giường ai trả mùi hương ?
trăm thương còn sót
một đường chim bay
ta về
nhang khói lắt lay
thôi âm hồn nọ
vẫn ngày dương gianï
tả tơi một nắm hương vàng
cỏ xanh mồ mới
tro tàn cuộc yêu
ta như cỗ máy đứt thiều
hồn ngất lịm với trưa chiều mung lung
đêm vơi
cõi thế bập bùng
giọt trăng giọt rượu vàm sông
bến
nằm
ta về
như gợn gió âm
ở lâu vết buốt
ngực trầm tích kia
giọt mưa giọt lệ đầm đìa
thất phu
nhòe buổi ta về
trắng
không.
tháng mười hai ngàn
HOÀNG XUÂN SƠN
____________________________________________________
NGHÌN SAU NƯỚC MẮT

* tặng Hoàng Lộc
em làm hỏng một bài thơ
đò ngang gác mái bên bờ sông mưa
tiếng gà lay vắng thôn trưa
nhớ chao mặt sóng, buồn đưa vào hồn
sông quanh bèo dạt qua cồn
lạnh trùm quán bến, mưa dồn bãi xa
em làm hỏng một bài ca
liễu hồ xưa úa theo tà áo xưa
một cung nuối mãi âm thừa
trái ngang tiết điệu lại vừa bốn cung
đàn buông một tiếng tơ chùng
xốn xang tiếng nấc cả vùng biển đau
ta làm hỏng một đời nhau
rêu phong nét đá dàu dàu trăng soi
thơ chưa cạn mạch cảm hoài
cung thương còn ẩn trong bài tình ca
nghìn xưa rớt lệ chia xa
nghìn sau nước mắt còn nhoà cõi riêng.
Sài Gòn, thu 1991
TƯỜNG LINH
_____________________________________TRẦN THIÊN THỊ
Người thơ
Anh là người đã để đậm dấu ấn trong thế hệ của mình
và cả thế hệ chúng tôi
(bạn có thể nói trong đó không có bạn )
anh viết hồn nhiên tự tại
yêu người
yêu đời
"chú ngựa thồ em quất trúng ngang lưng
vẫn hí gọi
cổ xe tình hoạn nạn"
bài thơ này tôi viết tặng anh
nhưng thực ra
nó cô đúc những ý tưởng của chính anh
gởi về hoàng lộc
không ngại
một lời quê đã cũ
không ngại
một lời buồn
giữa phố người vui
anh trãi chiếu ra
mời các em vào tiệc
"hồng nhan ơi
hồng nhan
em có thương dùm"
yêu ai cứ bảo rằng yêu
như lời mẹ dặn
6 giờ sáng dậy
vừa ăn sáng
vừa làm thơ
chuẩn bị đi làm
không quên nhắn bạn tìm bài thơ thất thổ
cứ sợ
mất đi nỗi buồn
quên đi nỗi nhớ
bao nhiêu năm
một khúc nguyệt cầm
gió rồi sẽ thổi tắt ngọn đèn
mà không có oxy
thì ngọn đèn cũng không cháy được
ngửa hai bàn tay tình ra phía trước
cứ muốn níu người
đi lại
đi qua
chẳng kể sông dài
núi cao
một đời thua thắng
kể chí mình với Quan Công
chẳng để mà buồn
chẳng hồ nghi chi chuyện con rồng
ấn tín trao người
đổi một nụ hoa vàng cuối phố
"hồng nhan ơi
hồng nhan
em có thương dùm"
này Cửu ca với lời trong đục
giữ lặng yên cho cỏ nội hoa ngàn
thôi thì anh cứ đi
vội lên một chút
may ra còn gặp nàng
để đừng tiếc
buổi chia tay ở cửa địa đàng
mình quên đánh dấu
nên cứ phải
nhìn bừa
nhận ẩu
ngươi đàn bà nào cũng cứ ngỡ là em
TRẦN THIÊN THỊ
_______________________________
MỘT MÌNH VỚI BẾN QUÊ
* tặng hoàng lộc
hai mươi năm đã qua rồi
cát vàng bãi nọ đã bồi bến kia
còn ta vớt giọng chim khuya
trên sông bèo bọt chia lìa nhau đi
hai mươi năm chẳng còn gì
nước xuôi, cầy gãy - người đi chưa về
quê hương lạnh ngắt bốn bề
còn trên không mảnh trăng thề gầy hao
hai mươi năm qua rồi sao ?
tóc xanh bạc tự giờ nào không hay
tài hoa trôi dạt chân mây
bến quê gió lộng đêm ngày cú kêu...
ĐINH TRẦM CA
__________________________________________________________
CẢM ĐỀ CHO DẪU PHÙ VÂN
* gởi Hoàng Lộc
8-2012
VÕ VĂN LÊ
____________________________________________________________
TÌNH ƠI!
Thắt lòng ta gọi tình ơi
CAO THOẠI CHÂU
HOÀNG LỘC
“làm lớn thì làm láo”
tục ngữ truyền hẳn hoi
tôi một lần hơi lố
với ông, một thi tài
ông, hồi còn son trẻ
đã làm thơ quá già
cái cội tình nam nữ
luôn đội ra ngoài da
không phải tôi nói láo
ông rất thường tự hào
giai nhân mới xứng đáng
ngồi trong cõi tình thơ
tôi đồng ý hết sức
có chính nghĩa rành rành
nói yêu là phải có
mùi hương vị em anh
năm tôi sáu, bảy tuổi
đã lơ tơ mơ rồi
có cái gì lạ lắm
nhúc nhích như mỉm cười
không phải khoe đâu nhé
chắc ông cũng vậy thôi
mấy thằng ưa thơ thẩn
thường rất sớm yêu đời
tôi không định so sánh
ngón nòi tình tôi, ông
nhưng tin các vị thánh
tình yêu thường rộng lòng
nói dốc chơi chút xíu
tôi, ông thần thánh chi ?
tôi là thích-mê-gái
ông, thích-thơ chớ gì
trở lại với bản vẽ
ông Hoàng Lộc Hội An
khác Lộc đi kháng chiến
mờ mờ trên thi đàn
ông cao non thước bảy
có lẽ chừng đó thôi
đủ để sánh vai đứng
với nhiều em tuyệt vời
người tình ông đông lắm
xin liệt kê sơ sơ:
Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn
Bế Nguyệt và Hoa Mờ
đám hậu sinh khả ái
có mặt khắp năm châu
rủi để ông gặp mặt
nhốt vào thơ làm hầu
ông khí khái hào sảng
bè bạn ở tứ tung
thân với cả danh tướng
tuốt bên Tàu, chuyện thường
nhớ lần ông say rượu
lững thững vào chùa Ông
cùng Quan Công tâm sự
tôi nghe khoái vô cùng
mấy lần thử bắt chước
khẩu khí như ông chơi
thử đi rồi thử lại
chim không thành, thành dơi
hẳn ít nhất phải có
trà rượu ngấm mềm môi
tôi thì luôn con nít
chuyên trị món sữa người !
năm xưa ở Quảng Tín
tôi chầu rìa Thu Thuyền (1)
ông bảo có lấp ló
dòm vô từ mái hiên
phải chi bữa hôm đó
ông tằng hắng ít hơi
chắc chắn tôi đã đãi
ông ăn mì quảng rồi
hồi gặp mặt ông lại
ở đất trời Boston
biết thêm tài ăn nói
rất thu phục má hồng
mừng ông hơn sáu bó
vẫn thơ tình quanh năm
không viết thì ngồi gõ
chơi, Cho Dẫu Phù Vân
ông tộc Huỳnh thân mến
có định về Việt Nam
ra mắt tập thơ mới
bên em út, bạn vàng ?
Thơ Học Trò thuở nọ
Qua Mấy Trời Sương Mưa
vẫn Trái Tim Còn Lại
tình yêu luôn lũy thừa
ông chính hiệu cưng vợ
yêu hơn yêu người yêu
cả một đời hủ hỉ
hạnh phúc cùng nàng kiều
cho tôi được tán thưởng
mừng bà chị ẩn cư
sau cả trăm nhan sắc
ông vay làm ngôn từ
cảm ơn ông hí hỏm
khi gọi tôi “ông anh...”
không hề muốn trả lễ
khi vẽ ông thành... tranh
tranh này không bán được
cũng khó để treo chơi
may ra một lần nữa
cụng ly gió bên trời
ông cứ việc uống rượu
tôi lai rai sữa tươi
chắc vẫn thành tri kỷ
vì cùng sống rất người
LUÂN HOÁN
nguồn : http://www.luanhoan.net/Bai%20Moi%20Trong%20Ngay/mucGioiThieuTacGia.htm
________________________________________________________________________
(1) một nhan sắc một thời của thị trấn Tam Kỳ Quảng Nam (lúc đó mang tên Quảng Tín)
* chữ nghiêng tên tác phẩm đã xuất bản của Hoàng Lộc
__________________________________________________________
CẢM ĐỀ CHO DẪU PHÙ VÂN
* gởi Hoàng Lộc
đời cho dẫu phù vân
dẫu trăm năm em chẳng cần có ta
trăm năm rồi cũng như là
sương phơi đầu cỏ,bóng tà-huy bay !
khóc cười theo ngọn tình say
dòng sông thơ chảy từng ngày phù vân...
8-2012
VÕ VĂN LÊ
____________________________________________________________
TÌNH ƠI!
* tặng Hoàng Lộc.
Thắt lòng ta gọi tình ơi
Đường xa cách trở
ngại lời khó đi
Nhớ tình, trong một
đôi khi
Thấy trong dạ có chút
gì nao nao
Chiều chiều nhìn
xuống sông sông
Thấy sông chẳng khác
cây cầu bao nhiêu
Chẳng nhìn thấy bóng
tình đâu
Hồn ta tình nhuộm một
mầu xót xa
Nửa đêm ta đứng gọi
đò
Thất thanh lạc giọng
khi giờ đã khuya
Chuyến xe chót đã
quay về
Trống trơn chẳng có
lời thề năm xưa
Ta ngồi đếm tháng
năm qua
Chữ trong tờ lịch đã
nhòa đi theo
Bổng dưng nghe vọng
trong chiều
Lời tình hát một bản
nào năm xưa
Năm xưa tình hát trong
mưa
Lời ca ướt sũng bao
giờ cho quên
CAO THOẠI CHÂU
(trong Ngựa Hồng)
_____________________________________________________________HOÀNG LỘC

“làm lớn thì làm láo”
tục ngữ truyền hẳn hoi
tôi một lần hơi lố
với ông, một thi tài
ông, hồi còn son trẻ
đã làm thơ quá già
cái cội tình nam nữ
luôn đội ra ngoài da
không phải tôi nói láo
ông rất thường tự hào
giai nhân mới xứng đáng
ngồi trong cõi tình thơ
tôi đồng ý hết sức
có chính nghĩa rành rành
nói yêu là phải có
mùi hương vị em anh
năm tôi sáu, bảy tuổi
đã lơ tơ mơ rồi
có cái gì lạ lắm
nhúc nhích như mỉm cười
không phải khoe đâu nhé
chắc ông cũng vậy thôi
mấy thằng ưa thơ thẩn
thường rất sớm yêu đời
tôi không định so sánh
ngón nòi tình tôi, ông
nhưng tin các vị thánh
tình yêu thường rộng lòng
nói dốc chơi chút xíu
tôi, ông thần thánh chi ?
tôi là thích-mê-gái
ông, thích-thơ chớ gì
trở lại với bản vẽ
ông Hoàng Lộc Hội An
khác Lộc đi kháng chiến
mờ mờ trên thi đàn
ông cao non thước bảy
có lẽ chừng đó thôi
đủ để sánh vai đứng
với nhiều em tuyệt vời
người tình ông đông lắm
xin liệt kê sơ sơ:
Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn
Bế Nguyệt và Hoa Mờ
đám hậu sinh khả ái
có mặt khắp năm châu
rủi để ông gặp mặt
nhốt vào thơ làm hầu
ông khí khái hào sảng
bè bạn ở tứ tung
thân với cả danh tướng
tuốt bên Tàu, chuyện thường
nhớ lần ông say rượu
lững thững vào chùa Ông
cùng Quan Công tâm sự
tôi nghe khoái vô cùng
mấy lần thử bắt chước
khẩu khí như ông chơi
thử đi rồi thử lại
chim không thành, thành dơi
hẳn ít nhất phải có
trà rượu ngấm mềm môi
tôi thì luôn con nít
chuyên trị món sữa người !
năm xưa ở Quảng Tín
tôi chầu rìa Thu Thuyền (1)
ông bảo có lấp ló
dòm vô từ mái hiên
phải chi bữa hôm đó
ông tằng hắng ít hơi
chắc chắn tôi đã đãi
ông ăn mì quảng rồi
hồi gặp mặt ông lại
ở đất trời Boston
biết thêm tài ăn nói
rất thu phục má hồng
mừng ông hơn sáu bó
vẫn thơ tình quanh năm
không viết thì ngồi gõ
chơi, Cho Dẫu Phù Vân
ông tộc Huỳnh thân mến
có định về Việt Nam
ra mắt tập thơ mới
bên em út, bạn vàng ?
Thơ Học Trò thuở nọ
Qua Mấy Trời Sương Mưa
vẫn Trái Tim Còn Lại
tình yêu luôn lũy thừa
ông chính hiệu cưng vợ
yêu hơn yêu người yêu
cả một đời hủ hỉ
hạnh phúc cùng nàng kiều
cho tôi được tán thưởng
mừng bà chị ẩn cư
sau cả trăm nhan sắc
ông vay làm ngôn từ
cảm ơn ông hí hỏm
khi gọi tôi “ông anh...”
không hề muốn trả lễ
khi vẽ ông thành... tranh
tranh này không bán được
cũng khó để treo chơi
may ra một lần nữa
cụng ly gió bên trời
ông cứ việc uống rượu
tôi lai rai sữa tươi
chắc vẫn thành tri kỷ
vì cùng sống rất người
LUÂN HOÁN
nguồn : http://www.luanhoan.net/Bai%20Moi%20Trong%20Ngay/mucGioiThieuTacGia.htm
________________________________________________________________________
(1) một nhan sắc một thời của thị trấn Tam Kỳ Quảng Nam (lúc đó mang tên Quảng Tín)
* chữ nghiêng tên tác phẩm đã xuất bản của Hoàng Lộc