Thứ Tư, 28 tháng 4, 2010

từ Nguyễn Ngọc Hạnh

Từ blog của Nguyễn Ngọc Hạnh, một bạn văn của tôi ở Đà Nẵng, tôi tìm thấy một bài viết ngắn về HL và trích thơ cùng hình ảnh, nhân ngày tôi về nước thọ tang cụ thân sinh tôi, vào tháng 3-2008.
Xin được mang bài viết về đây, cất giữ. Và xin cảm ơn nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh.



TÔI BỖNG MỒ CÔI

khi được chú tôi bịt khăn chế lên đầu
tôi thắp nén hương trên bàn thờ mẹ.
lời than bật ra - ( tiếng gào thơ dại ):
mẹ ơi - ba đã chết rồi!

khi tôi quì cúng cơm cha tôi
dâng dĩa bún xào ngước nhìn linh vị
tấm lòng xốn đau, thương mình bất hiếu
lần đầu trong đời tôi mời cơm cha!

chính lúc trở về - tôi bỗng mồ côi
( ôi tôi cũng có ngày mất cha mất mẹ! )
tay bưng bát hương, chân trần cát xé
tôi khóc ròng cùng nghĩa trang ...

cha mẹ trên bảy mươi mà tôi còn long đong
cha mẹ trên tám mươi tôi đành lạc xứ
mẹ tôi yên nằm khi tôi cuối bể
cha ngoài chín mươi, tôi không kịp về!

mất mẹ cha rồi tôi có còn quê ?
tôi có còn em mịt mù thị xã ?
mồ côi - ơi mồ côi - sao tôi đến thế ?
gió hút chiều nghiêng con mắt hỏi trời...


11-3-08

----------------------------------------------------------------

(1) Ở miền Nam trước ngày giải phóng, các thế hệ sinh viên học sinh lúc bấy giờ hầu như ai cũng thuộc một vài bài thơ tình của thi sĩ Hoàng Lộc. Những câu thơ thời áo trắng của anh nằm lòng các bạn trẻ đang yêu, dư âm từ bục giảng, sân trường từ ngày xưa còn vang vọng đến bây giờ :" Khi ta giảng đoạn Kiều mê Kim Trọng / Tim học trò em cũng biết rung chuông ". Anh là một trong những nhà thơ có tiếng tăm thời ấy. Bây giờ tuy tuổi đã ngoài sáu mươi với bao vật vả lo toan ở xứ người mà trái tim thơ vẫn còn thổn thức, khôn nguôi :

" ôi gã tình nhân gần đất xa trời
cầm trái tim thơ dật dờ cuối biển
con mắt mờ sương nhập nhoà điểm hẹn
một tiếng thở dài suốt cõi nhân sinh

ơn của nổi chìm - già đầu tình nhân
tóc phất phơ reo trong chiều biển động
thế, hình em đâu cho ta chiếc bóng
để được yên vui khi phải xa trời ...."

( Thỏ thẻ tình nhân )

Sau một tuần về Hội An thọ tang cha, giờ đây nhà thơ Hoàng Lộc trở lại nơi trú ngụ ở xứ người ( Hoa Kỳ). Trong những ngày ở quê nhà, anh có dịp gặp lại anh em văn nghệ ngày xưa. Nhiều cuộc vui qua nhanh, vội vàng, nhưng có lẽ sẽ còn lắng đọng mãi sau này. Nhiều câu chuyện chưa kể hết, nhiều thân hữu thời trai trẻ nay kẻ còn người mất; kẻ biền biệt xa quê... Rất tiếc là tôi không theo dõi hết hành trình của Hoàng Lộc trong những ngày qua, nên chỉ chuyển lên blog của mình những hình ảnh của một nhóm bạn cũ ở Hội An và mấy bài thơ tình của Hoàng Lộc, coi như là một ghi chép nhỏ để làm kỷ niệm với anh và gửi đến bạn bè xa gần.


Vài dòng về nhà thơ Hoàng Lộc :



Dân Quảng Nam
Từ năm 1960 đến nay, có thơ trên các báo Sài Gòn và hải ngoại

Trung Tâm Văn Bút Việt Nam trao tặng giải thi ca năm 1970

Thơ đã in :
- Thơ Học Trò (1965)
- Trái Tim Còn Lại (1971)
- Qua Mấy Trời Sương Mưa (1999)

Sắp in:
Thơ Tình Hoàng Lộc



THỎ THẺ TÌNH NHÂN


ôi gã tình nhân gần đất xa trời
cầm trái tim thơ dật dờ cuối biển
con mắt mờ sương nhập nhoà điểm hẹn
một tiếng thở dài suốt cõi nhân sinh

ta mãi hoài đi cho hết đời tình
em vẫn chờ trông nhọc nhằn mộng mị
còn chiếc giếng nào thơm hồn Trọng Thuy?
khi áo My. Châu trắng rợp đường về ?

có những làn hương khốn khổ chia ly
từ những loài hoa chưa từng nở kịp
ta ngó vầng trăng lo tình mù biệt
em vẫn ngạt ngào bên cửa trăm năm

ơn của nổi chìm - già đầu tình nhân
tóc phất phơ reo trong chiều biển động
thế, hình em đâu cho ta chiếc bóng
để được yên vui khi phải xa trời ....



TRƯA,
THỒ HÀNG LÊN DỐC,
NHỚ EM


cong lưng chịu lửa mặt trời
cong hồn đựng mộng cong đời đựng em
xe trèo qua dốc chưa quen
ta trèo chi giữa cũ mèm tháng năm ?

ở đây có tiếng kêu thầm
bờ môi, con mắt, cái cằm hào hoa...
để rồi thở chẳng còn ra
mồ hôi tuôn chút xương da cuối cùng

em chờ cuối dốc đời không ?
đừng trông bên ấy mà trông bên này
ghé giùm anh dưới hàng cây
con chim vừa hót nghe đầy tiếng em ...

1989



BỮA SAY
GHÉ CHÙA ÔNG HỘI AN



Quan Vân Trường mặt đỏ cũng thành danh
ta đỏ mặt hơn ông, đời lại hỏng
ông cốt cách quỳnh tương, ta hồ đồ rượu dỏm
cuộc trăm năm đã đến thế - hoang tàn

Kinh Châu, Kinh Châu mờ hơi sương
lòng ông, lòng ta - ai biết được?
hào khí ngời thanh long, cũng sụt sùi ngọn bút
chuyện nghìn xưa thầm hỏi chuyện nghìn sau

ông còn đất để về, ta biết về đâu?
mịt mịt trời sương - mờ mờ thân thế
châu với quận đã lạc loài tri kỷ
mảnh trăng suông vừa nhạt thếch rượu mời

chốn trần gian tốc gió bốn trời
trên đất lạ còn rung bờm xích thố
ông tử vi thần thơm lừng thiên cổ
ta thơ cuồng vất vưởng mỗi tờ mây

để có lần ta chếnh choáng qua đây
chén rượu dỏm chừng không gượng nổi
ông linh hiển, mặt mày ông đỏ chói
đỏ mặt mình, ta gục dưới chân ông...




Hoàng Lộc và nhà thơ Đoàn Huy Giao


Từ trái sang : Nguyễn Đốc, Nguyễn Văn Gia,
Lê Văn Long, Phạm Ngọc Lư ...



Hoàng Lộc và nhà thơ Nguyễn Văn Gia



Từ trái sang : Họa sĩ Hoàng Lê Nhật Tấn, (?),
Nhà thơ Nguyễn Đốc, (?),
Nhà thơ Lê Đình Ba,
Nhà thơ Hạ Đình Thao .


Hoàng Lộc, Nguyễn Nhã Tiên và Đoàn Huy Giao


Hoàng Lộc, Nguyễn Nhã Tiên, Đoàn Huy Giao,
Nguyễn Văn Gia



Nhà thơ Uyên Hà, Đoàn Huy Giao, Hoàng Lộc


Đoàn Huy Giao và Hoàng Lộc... nói trạng !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Xin chào bạn đã đến với Trang Thơ Tình Hoàng Lộc