mà ta phách lối cả đời
trượng phu sao chẳng có thời vinh qui ?
trăm lần đi vạn lần đi
chân không bước mỏi lại về tay không !
mắt em buồn đã quá chừng
hình như lệ trắng đêm ròng vừa khô
lạnh rồi ngọn gió ngày xưa
sóng xiêu dạt suốt đôi bờ thời gian
mà ta không ngớt điêu tàn
cơn say khép nỗi hàm oan dọc đường
ngoảnh nhìn phố cũ mù sương
lòng khi lại nỗi cuống cuồng vì em
phù du chăng một ước nguyền
dòng sông nào chắc con thuyền về xuôi ?
tai ương là chuyện từ trời
run tay thục nữ đau đời trượng phu .
hoàng lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin chào bạn đã đến với Trang Thơ Tình Hoàng Lộc