Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2009

thơ đêm




từ đi, khắc khoải chuyện về
canh đêm nào cũng lòng quê lòng mình
ngọn đèn không đỏ không xanh
mà sao ngọn tóc trắng cành thu mưa ?

ơi em là cõi đợi chờ
trời xa, hỏi tự bao giờ mây bay ?
ít nhiều kỷ niệm trên tay
vẫn y nguyên giọt lệ đầy, còn chung

từ đi, hỏi kỹ tấm lòng
cả đời chưa chắc buồn xong nỗi buồn
ta là em của yêu thương
em là ta của mỏi mòn trong nhau

của ai nhà rộng phố giàu
ta như quen phải cúi đầu nhớ quê
trong đêm, mắt thử ngó về
thương con mắt vẫn bốn bề gió đêm

hỏi mình, gặp phải lời em
hỏi em, gặp chính trái tim của mình
ta như quen phải làm thinh
mà sao còn muốn bật thành tiếng kêu ?

hoàng lộc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Xin chào bạn đã đến với Trang Thơ Tình Hoàng Lộc