ngàn khơi nổi sóng đành ta nổi chìm
em về cởi áo lênh đênh
nhớ nhau
dở cuộc sầu trên xứ người
cây kia ngã bóng bên trời
vì cơn địa chấn núi đồi ngã theo
ta cùng đỉnh gió cheo leo
ngó mây trắng rụng suốt chiều
lạnh vai
ơn theo
chừng ấy dặm ngoài
gót thuyền quyên
đã vì ai, lại dừng
ta từ mất dấu thiên hương
khó nguôi về một hoang đường với nhau...
26-3-2012
hoàng lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin chào bạn đã đến với Trang Thơ Tình Hoàng Lộc