
Khi chút mộng cũng vô cùng héo úa
Tấm lòng xưa đã rớt cuối mùa thu
Trong giấc mơ chợt vàng em áo lụa
Ta bàng hoàng cho nửa kiếp phiêu du
Thèm đứng ngó hàng cây cao nắng đậu
Cùng niềm vui đủ rộng thả xanh trời
Em mắt biếc tóc xa dòng gió thổi
Rất tình cờ ta gặp tuổi hai mươi
Bởi sữa mẹ như phù xa ngọt nước
Đã khai sinh thớ thịt trái tim hồng
Ta khôn lớn trên tình người tình đất
Thân phận mình là thân phận dòng sông
Rồi từ đó ta trôi hoài với mộng
Tưởng đời quá đẹp như lời mẹ ru
Tay yếu đuối cứ thua dần cuộc sống
Niềm tin yêu thưở đó cũng xa mù
Mỗi hy vọng rơi sau từng thảm bại
Linh hồn thêm những vết tích nghi ngờ
Khi giạt đến cuối chân ngày gió bão
Quay lại nhìn bỗng vắng những ngày xưa
Xin chút nắng dấu yêu người bóng xế
Hãy lên cao cho nỗi nhớ bồng bềnh
Cho ta được gần dỗ dành của mẹ
Và nụ cười mát lụa của tình em
10-1972
hoàng lộc(tạp chí Văn Học số 157, tháng 10-1972, Sài Gòn)