rồi tôi cứ phải đi luôn tới chừ
là thời em còn tiểu thư
còn cô bé cỡ lớp mười, đầy trăng
em Sài Gòn ra Hội An
là khi tôi đã lang thang cuối trời
con đường bước chân em vui
là con đường đã một thời tôi qua
cái chi không thể đang là
cái chi có thể rất xa mà gần
nỡ nào khi đã tình nhân
mà em phải khóc mấy lần Hội An
mà em phải khóc mấy lần Hội An
2-2011
hoàng lộc
Bài thơ này làm cho NĐD nhớ lần đầu đi xe lam xuống Hội An năm 1967, lúc đó đang ở Quận Duy Xuyên:
Trả lờiXóaLần Đầu Thăm Hội An (1967)
Lúc nhỏ tôi ghé Hội An
Sao người sao phố rộn ràng vui tươi
Mãi mê nhìn ngắm đất trời
Để quên chinh chiến tả tơi quê nhà
Nhìn người rồi nghĩ đến ta
Ước mơ sum họp một nhà như xưa
Ước mơ chinh chiến đi qua
Để ta về lại quê nhà Thanh Châu…
Ngô Đình Duy (20 June 2011)