Chủ Nhật, 20 tháng 2, 2011
những thứ không còn
là những thứ một thời em đã gửi
như câu thơ bất chợt ghé trong chiều
như bất chợt đôi lần ta lủi thủi
trên con đường không thể bước cùng nhau
là những thứ vẫn trong lòng bịn rịn
nửa không quên- và nửa lại mơ hồ
ta như gã thiền sư ngồi tụng niệm
tưởng đất trời đựng nổi một nam mô
em, áo đỏ - bỏ đi về xứ khác
cũng xa mờ như góc bể đầu non
khi ngoảnh lại coi cuối ngày ly biệt
còn trong ta là những thứ không còn...
20-2-2011
hoàng lộc
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Một mối tình da diết, day dứt; bảo không còn gì mà vẫn còn rất nhiều yêu dấu chan chứa không thôi. Một bài thơ tình thấm đẫm phong vị thiền tông. Đệ rất thích bài này, anh Hoàng Lộc ạ!
Trả lờiXóaTôi cũng thích bài thơ này.
Trả lờiXóaNhững ý thơ tự nhiên nó đến vậy thôi - không biết có... Thiền không nữa !
Nhưng thật sự thì những-thứ-không-còn còn y.