về bến sông xưa ngồi ngó nước
biết mình không phải với thuyền em
một lần tay vẫy khi rời bến
là chắc đời kia chịu nổi chìm
nhớ gió bay thơm tuổi học trò
mắt buồn thuở đựng cả trời thơ
ta đi tám hướng mười phương đã
còn trắng trong hồn áo trắng xưa
những mấy mươi năm về bến cũ
trên đầu tóc bạc nối mây bay
đã hẳn em dặm ngàn thiếu phụ
tìm ở đâu trên trái đất này ?
hoàng lộc
Đọc đi rồi đọc lại, càng đọc càng thích (có lẽ để vài mươi năm sau đọc lên vẫn còn... sướng mồm!), duy có chỗ tôi không rõ lắm: đã "những mấy mươi năm" rồi mà "em" vẫn... "thiếu phụ" thì hơi kỳ, tuy biết người ta thường sùng bái người đẹp, có điều như vậy thì hơi xoàng chăng? Anh Hoàng Lộc ơi, tôi tưởng mấy mươi năm sau, em là bà cụ răn reo còng queo như cái dấu hỏi, mà mình vẫn đau đáu tìm, thế mới là TÌNH chứ!
Trả lờiXóaMột bài thơ hay, kiểu "nhất quán", chạy liền một mạch cuồn cuộn như nỗi nhớ thương tình cũ dào dạt không thôi, chỉ vì tôi có chỗ băn khoăn chưa thông ở hai chữ “thiếu phụ” này mà làm tôi… ngắc ngứ, hihi!
Lại có Lý Vĩnh Huê cảm thơ tình HL !
Trả lờiXóaBạn hiền ơi, chính vì cái phút "thuyền em rời bến" mà em đã "thiếu phụ dặm ngàn" đó thôi.
Có... trăm năm sau- thì thiếu phụ vẫn đã dặm ngàn - tìm đâu được nữa !
Cảm ơn....