Thứ Ba, 2 tháng 11, 2010

bài tự cảm


ta thiếu đủ với người
ta nợ nần của bạn
duyên mỏng cùng em thôi
mà lỡ thành ân oán

ai muốn đòi, cứ gọi
ta sắp đi xa rồi
em muốn gì cứ nói
dẫu đáp đền chi nguôi

tiếc là ta không thể
làm lại hết từ đầu
(cho dù có làm lại
chắc cũng vậy mà thôi !)

chiều mưa chiều, gió rét
chăn chiếu bỗng đau người
ta nằm nghe mái dột
nghĩ thân tàn quê ai...

2-11-2010

hoàng lộc

2 nhận xét:

  1. Thơ anh dạo gần đây bỗng buồn quá, Hoàng Lộc ơi! Đọc lên mà cứ ngậm ngùi nỗi “niệm thiên địa chi du du”. Sống được như anh, thơ được như anh mà còn buồn nỗi nhân sinh sớm tàn thì lớp sinh bất tài vô tướng chúng tôi sẽ phải đau đớn đến ngần nào đây…
    Đọc mấy bài thơ gần đây của anh, rồi vào xem clip “Bạn văn, một thời xanh tóc”, tôi bỗng rưng rưng, con tạo khéo cơ cầu, bạc đầu vùi lấp hoa niên!
    Ước gì được đọc một hồi ký đầy đủ về tao đàn miền Nam thuở ấy, sao không thấy các anh viết nhỉ?
    Chúc anh Hoàng Lộc vạn sự an lành, như ý!

    Trả lờiXóa
  2. Lý Vĩnh Huê phê thơ thường làm tôi sống lại lần nữa với cảm xúc khi viết bài thơ.
    Tuổi đời càng nhiều - thường có những mối sầu kiểu nhân thế vậy mà.
    Xin cảm ơn đã cảm khái với nỗi lòng người viết.

    Trả lờiXóa

Xin chào bạn đã đến với Trang Thơ Tình Hoàng Lộc