NGƯỜI GỌI CÔ NƯƠNG
Một sáng mưa. Nghĩ xứ kia chắc cũng mưa. Có lẽ anh Hoàng Lộc lại làm thơ. Bèn viết đôi dòng về thơ anh. Chết thơ anh chưa :)
Trong hình dung của tôi, nhà thơ Hoàng Lộc rất trẻ. Cho đến khi được nhìn thấy ảnh, chao ơi, lại hóa ra một tình già :)
Nhưng tại sao thơ anh lại trẻ đến vậy?
Phải chăng, tại bởi, từ khi tôi đọc anh, thì toàn đọc phải thơ tình. Mà tình yêu thì làm gì có tuổi. Đúng hem?
Mà cũng tại thuở ấy, đọc thơ Hoàng Lộc, tôi được bắt gặp một thế giới tuổi thần tiên đang tán tỉnh
mình ở trong đó. Nên cái tên này bỗng trở nên gần gũi, đáng yêu như một
người bạn đang ngày đêm đi về trên con đường hoa vàng trước ngõ, trong
cái nheo mắt đa tình, trong nụ cười hồn nhiên, trong trời hoa mộng…
Rồi cũng tại thơ anh rủ rỉ quá. Thơ anh viết cho em nào không biết, nhưng tôi kệ, cứ nhận vơ trong em đó có mình. Khi mà anh viết như này: thuở
mới lớn anh rình cô bạn học/ tháng ngày ai thơm áo trắng không ngờ/
khi cô thả tóc thề ngang cửa lớp/ là khi lòng cậu bé rối câu thơ. anh
tập viết (nên chưa từng dám nói)/ anh tập yêu đơn chiếc bảy năm trời/
mắt cô bạn mỗi dần xanh thiếu nữ/ câu thơ chừng hương ngát một hoa
khôi… thì làm sao kg bảo thời đó, em cũng có những anh chàng tập
viết, và mắt em cũng dần xanh thiếu nữ, và câu thơ hương ngát hoa khôi
là có thật. Bởi tuổi đó, tình đó, yêu đó…thì cuộc đời mỗi con người ta
đều đẹp, kg thành hoa khôi bơ uổng :)
Lớn thêm chút nữa, em đi lấy chồng,
but Hoàng Lộc vẫn làm thơ cho em. Như tôi, tôi cũng đi lấy chồng, but
vẫn đọc thơ Hoàng Lộc :) Để có cớ cho nhà thơ viết về buổi tàn thu lá:
yêu bao nhiêu em cũng phải lấy chồng
cũng phải lấy một thằng không đáng lấy
tình đã nhận – khó lòng em trả lại
câu thơ đầu ta viết những điều chi?
rêu phong rồi cả một mùa thu đi
chiều đơn chiếc còn ta ngồi ủ dột
lòng cũng cố một lần đua nước rút
sức hơi này ta phải chịu ta thua
em thấy trời mây trắng gớm ghê chưa
khi đỉnh núi cũng hết màu xanh cũ
con cò trắng vừa động mùa di trú
hỏi em còn dám bận bịu tình không?
yêu bao nhiêu em cũng phải lấy chồng
xa biết mấy là con đường phía trước
ta theo mỏi còn em thì phải bước
có bao giờ ta đuổi kịp tình đâu?
đời tàn thu mây trắng bay qua đầu…
Ừm. Đời rồi cũng tàn thu
thôi mà. Có gì đâu. Có gì đâu mà ta phải theo mỏi, phải đòi đuổi kịp
tình đến vậy. Ủa. Mà sao kì lạ? yêu bao nhiêu em cũng phải lấy chồng là
sao? Sao em không lấy cái người mình yêu? Vậy ra, lấy chồng là lấy thứ
khác sao? Lấy thứ không cần yêu. Hay tại bởi, em sợ lấy thứ mình yêu
về rồi sẽ hết. Nên thôi, thà chi đi lấy thứ khác. Để yêu lại đó, mà còn
yêu dài dài :)
Bởi vậy nên mới có cớ cho nhà thơ bữa sau làm thơ tiếp;
ví ngày xưa em chẳng bước qua cầu
dễ đã chắc chi lòng kia được vậy
như chuyện lấy chồng thì em cứ lấy
còn chuyện mình, em cứ bảo không quên
tin trăm lần cũng giống lúc chưa tin
nên hạnh phúc phải buồn hiu – em ạ!
Hạnh phúc buồn mà. Nhưng
nếu không buồn đến thế, thì làm sao có thơ hay làm vậy. như ngày xưa em
chẳng bước qua cầu một mình, thì giờ đây hạnh phúc đâu buồn hiu, bởi
chắc chi đã có mà vui hay buồn :) . Hay tại bởi em không yêu sao lại
biết yêu đùa? :)
Tôi đọc Cho dẫu phù vân của
nhà thơ Hoàng Lộc, bắt gặp toàn thơ tình buồn. Nhưng vẫn cứ thỉnh
thoảng tủm tỉm cười một mình. Thơ anh trẻ trung như tình yêu buổi đầu
mới lớn. Thơ anh buồn nhưng là nỗi buồn trong veo. Thơ anh thất tình
nhưng không mất mình. Hay nói đúng hơn, có người để mà yêu, có yêu để mà
mất chính là điều may mắn cho nhà thơ. Bởi từ đó, anh làm thơ. Những
bài thơ dịu dàng dịu ngọt. Rồi từ đó, người ta đọc ra cái ân cần say đắm
trong con người thơ này. Tôi chưa gặp Hoàng Lộc, chỉ gặp anh qua câu
chữ, nhưng khi nghe anh gọi cô nương, thốt nhiên bàng hoàng. Mình trần
gian ô trọc ngày hai buổi cơm gạo mắm muối, đâu xứng danh đó đâu. Nhưng
Hoàng Lộc kệ, cóc cần biết, nữ giới nếu vừa mắt anh, thì hẳn nhiên là
cô nương thì phải. Và vô tình, tôi được làm người nhận cái ân cần trong
tấm lòng của một người thơ trìu mến của anh.
Nên dù có làm con ngựa già xích thố
đứng khóc đầu non cuối bãi, thì nhà thơ Hoàng Lộc vẫn cứ mãi mãi lẽo
đẽo theo tình. Và tôi mong là vậy, cho đàn bà chúng tôi còn có cái để
mà ngoái lui.
Huế. 8h05. 16/12/2014
ĐÔNG HÀ.