từ thuở tan hàng, nay mới gặp
gần bốn mươi năm, nhìn không ra
ông của xưa là tên lính quậy
đã hóa thành một lão hiền khô
hai đứa cầm tay - ứa nước mắt
phải đâu thương tiếc chuyện sa trường
mà đau không thể ngừng ly biệt
với những gì kia ở cố hương
ta với ông từng quan với lính
lá lon chi sánh nổi thâm tình
cho nên trung úy hay trung sĩ
cũng là những thứ của phù vân
hỏi ông thường có về sông Hậu
bảo vẫn - rồi thôi - rồi phải đi
hảo hán cần quên bao chuyện cũ
phải quên luôn - nên sẽ không về
như trần gian chỉ còn hai đứa
hiên nhà ông, góc phố quê người
ngồi với nhau rót cùng chút rượu
nói những điều sắp sửa tàn phai...
3-8-13
hoàng lộc