Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2009
ở một quán cóc quận năm
phố chợ ngồi dai, ngày chẳng hết
rượu không uống nổi - trắng mây chiều
ngó quê, mắt gặp tầng cao ốc
một chút trời xanh khản tiếng kêu…
bè bạn quê người ơi đã lắm
đứa cam lếch thếch, đứa giàu sang
hai mươi năm hiểu ra tình bạn
nhờ đỡ - dành khi thiếu miếng ăn !
ta sớm sài gòn chiều chợ lớn
tối ngơ ngơ ngác ngác bảy hiền
sống đơn chiếc vẫn chưa lì lợm
gió chực chờ khi ngọn khói lên
gió cứ vi vu hồn cứ dạt
chim bay thấy phố cứ bay hoài
bỗng thèm rúc vỏ như con ốc
một giấc – nguôi vô ích một ngày
bỗng thèm làm ngựa che nghiêng mắt
bước thẳng băng, càng khuất nhiễu nhương
giục, bánh xe đời khua – cũng mặc
lơ tai quên hết mọi con đường
bỗng thèm cao khểnh như cột điện
tối tối còn sáng sáng, với ta
ít nhất phù du còn quyến luyến
ánh đèn chìm nổi của phồn hoa ?
ai lại hoài ta đi bước một
sớm hôm không thoát khỏi hiên người
mớ lòng lổn nhổn bao điều ước
vàng quách màu rêu đã nửa đời
ai lại hoài làm tên đau phổi
sáng ho chưa dứt tiếp chiều ho
cái đầu đặc cả ngàn câu hỏi
khuya lắc mà không chịu ngủ cho
em của quê nhà em biết khóc
quen gì góc biển với đầu non
ví có thành sông từng ngọn tóc
chảy suốt trăm năm chẳng hết buồn
em vẫn quê nhà năm suốt tháng
cằn khô cái đất tình không hoa
quẩn quanh đâu cũng là cay đắng
từng mủi lòng em thuở cách xa
ta với chiều thương thân phố chợ
ngó lên cứ gặp trắng mây hoài
rượu suông một chút ngang tầm nhớ
mà đã như người đã quá say….
hoàng lộc
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin chào bạn đã đến với Trang Thơ Tình Hoàng Lộc