biển
cơn giận dữ quặn mìnhche vội vàng cát trắngnàng đứng và giơ taycùng nụ cười thầm lặng những ghềnh đá ưu tưđã bắt đầu rên xiếtbuổi chiều lu dần luvà nàng rồi cũng khuất chàng hỏi chàng trí nhớkhi mọi người đã quên đã quên nàng (quên nàng ?) quên chẳng hề do dự
trên bãi biển nín thinh nụ cười thầm mới chết bóng tối đã dìm chàng vào tận cùng nước mắt hoàng lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin chào bạn đã đến với Trang Thơ Tình Hoàng Lộc