Thứ Sáu, 20 tháng 2, 2009

thơ buồn của người nói dóc



tiếng là ngũ phụng tề phi mà có hai ông chưa rời mặt đất
Quảng Nam ta bay thế cũng không nhiều ?
tiếng là phố cổ Hội An nhưng chỉ vài cái chùa là cũ nhất
còn cửa nhà xưa rích chẳng bao nhiêu !

bình sinh ta nói trên trinh lắm điều
đâu có lúc tự thấy mình kiêu ngạo
miệng lưỡi ba hoa (chắc gì đã xạo !
em lắm lần ớn lạnh – đúng không em ?)

nghe đồng hương tán tụng quá – đành tin
rằng ở chốn địa linh, ta dễ chừng… nhân kiệt
sợi tóc trắng trên đầu cam quắn riết
mới hay mình hơi sức chẳng bằng ai

yêu đôi lần – năm bảy thứ đơn sai
người đã lấy chồng – còn tưởng người ngoảnh lại
hết thảy mọi người, cả em thì cũng vậy
từng coi ta như một đứa vô nghì

chim sắp từ trần hót tiếng sầu bi
người sắp chết thường nói lời rất thiệt *
ta tàn tệ : kia ái tình, kia sự nghiệp
nghĩ cho cùng bởi nói dóc mà ra !


hoàng lộc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Xin chào bạn đã đến với Trang Thơ Tình Hoàng Lộc