Thứ Tư, 28 tháng 4, 2010

với Đặng Ngọc Khoa

Trò chuyện với nhà thơ Hoàng Lộc

Nhà thơ Hoàng Lộc :

“Tôi sẽ về lại quê...”

ĐẶNG NGỌC KHOA (thực hiện)

Đã lâu, nhà thơ Hoàng Lộc vẫn nhớ như in: sau 1975, Thanh Niên là tờ báo đầu tin “dám” in thơ anh, thi sĩ từng đoạt giải thưởng thi ca miền Nam 1970. Đó là bài “Bữa say ghé chùa Ông Hội An” ông viết năm 1987. Mới đây, về nước thọ tang cha, ông bộc lộ ý định sẽ hồi hương.




*Ở xứ người, chắc anh thường nghĩ về quê nhà và anh em bằng hữu...
- Đúng là khi đi xa - điều tôi ray rứt nhất là quê nhà. Quê nhà trong tôi là cha mẹ - bà con - anh em bằng hữu và người tình của thơ tôi - cùng những địa danh đã là máu thịt của tôi: Hội An - Quảng Nam - Đà Nẵng... Những địa danh thân thương ấy đã sinh tôi ra - nâng đỡ lẫn đày đoạ tôi một thời - mà cuối cùng luôn réo gọi tôi về!

*Đời sống văn nghệ nơi anh định cư có lẽ thiếu vắng không khí Việt Nam?

- Nơi tôi đang định cư rất ít người Việt. Đời sống văn nghệ của tôi thật sự cô đơn vì nơi này không có ai biết đọc thơ. Người ta thường nghĩ cô đơn là nguồn mạch của sáng tạo. Với tôi, cô đơn là túng quẩn - là tự khô cạn. Điều này tôi chiêm nghiệm được khi có dịp về Cali hay Dallas, Houston, những nơi đông đúc đồng hương và bạn văn. Những dịp đó giúp tôi viết được đôi bài. Rồi thôi.


Bạn văn với những gặp gỡ tình thân - như là chất xúc tác của thơ tôi. Và có lẽ ở xứ người lâu năm - tôi cũng như nhiều bạn văn cùng thế hệ - hình như dần dần không còn đề tài để viết, ngoài nỗi hoài hương và những... người tình cũ! Tôi có ý định sẽ in Thơ Tình Hoàng Lộc ở quê nhà. Tôi nghĩ tập thơ sẽ dầy 300 trang gồm gần 200 bài thơ tình của tôi qua các thời kỳ tôi đã "lưu lạc những hiên nhà gái đẹp". Có thể coi đây là một tập tuyển thơ tình Hoàng Lộc. Bè bạn khắp nơi và độc giả của tôi ở Quảng Nam luôn khuyến khích tôi thực hiện điều này.

*Một trong những bi kịch của sáng tạo là đứt lìa ký ức. Anh có dự định hồi hương để tiếp tục mạch thơ từng góp phần làm nên một Hoàng Lộc thi sĩ?

-Vài ba năm tới, tôi sẽ nghỉ hưu nhưng chuyện hồi hương thì đã đặt ra! Tuổi già nơi đây, với những người như tôi thật là... dễ sợ. Cứ hình dung cùng nằm với một bạn Mỹ đen già đã hoá thành con nít trong một phòng của viện dưỡng lão thì đã kinh hồn!


Tôi sẽ về lại quê. Tôi sẽ được gặp và sống lại cái không khí bằng hữu và độc giả thân thiết một thời. Tôi lại làm thơ - cho đến khi bằng hữu và độc giả của tôi bảo thơ tôi không còn hồn vía nữa thì tôi ngưng nghỉ.
Với tôi, thơ tình là sở trường - nhưng nếu thế sự làm tôi xúc động, tôi cũng viết. Miễn sao xúc động phải là xúc động thật cho thơ.

*Thơ, nói chung với anh là gì? Nói riêng, thơ tình có phải là cảm xúc đỉnh của thi ca Hoàng Lộc?
- Có lẽ câu hỏi này có nhiều cách trả lời. Tôi thường tự nhận tôi chỉ là gã làm thơ cuối thế kỷ 20. Thời điểm của thế kỷ 21 là của những thi sĩ khác. Cái học, cái đọc của tôi có khi đã cũ - nên quan niệm về thơ cũng như thế chăng? Với tôi, thơ là cảm xúc được nói lên bằng chữ nghĩa. Mỗi người làm thơ đều có cách nói riêng của mình từ cảm xúc của chính họ.
Tôi không hề nghĩ thơ tình mới là "đỉnh cao" của cảm xúc và sáng tạo. Nghĩ thế thì “lớn lối” quá. Ấy nhưng, theo tôi - thơ tình dễ đọc, dễ cảm hơn bởi vì tinh yêu chính là... nguồn sống miên viễn của nhân loại.

*Thay mặt những người yêu thơ Hoàng Lộc ở quê nhà, xin cảm ơn anh.

ĐNK.

(Bài chưa đăng báo, tác giả giữ bản quyền. Kakaka)


Thơ Hoàng Lộc

KHI RỜI XA BOSTON

gửi Q.


rồi tôi trở lại bên trời
rồi em trở lại bên đời người ta
bóng sương chìm mấy giang hà
ngó nhau có chút lệ nhoà không em?

khổ chi rồi cũng đôi miền
buồn chi cũng mặt trời lên tháng ngày
em về áo lạnh chùng vai
bỏ đau phù thế rơi ngoài dặm tôi

dỗ nhau đâu dễ bằng lời
dỗ nhau đâu chỉ một đời mà xong!

10-99



MỘT MÌNH

một mình em, một mình tôi
hai ta mà phải chia đôi nỗi buồn
mái đời sắp sửa hoàng hôn
trong nhau, chỉ ngọn đèn hồn lẻ loi

đành em khép đóa tình hoài
phấn hương chừng cũng tàn phai ít nhiều
đành tôi lá mỏng cành xiêu
không che em đủ đôi chiều nắng mưa

hai lòng cùng chút niềm xưa
có nhau mà để trang thơ dãi dầu
vẫn tôi bèo giạt chân cầu
chờ chi, nước lạc dòng - đau cuối trời

một mình em, một mình tôi
hai ta cứ một mình, đời khổ chưa?


TÔI BỖNG MỒ CÔI

khi được chú tôi bịt khăn chế lên đầu
tôi thắp nén hương trên bàn thờ mẹ.
lời than bật ra - (tiếng gào thơ dại):
mẹ ơi - ba đã chết rồi!


khi tôi quì cúng cơm cha tôi
dâng dĩa bún xào ngước nhìn linh vị
tấm lòng xốn đau, thương mình bất hiếu
lần đầu trong đời tôi mời cơm cha!


chính lúc trở về - tôi bỗng mồ côi
(ôi tôi cũng có ngày mất cha mất mẹ!)
tay bưng bát hương, chân trần cát xé
tôi khóc ròng cùng nghĩa trang...


cha mẹ trên bảy mươi mà tôi còn long đong
cha mẹ trên tám mươi tôi đành lạc xứ
mẹ tôi yên nằm khi tôi cuối bể
cha ngoài chín mươi, tôi không kịp về!


mất mẹ cha rồi tôi có còn quê?
tôi có còn em mịt mù thị xã?
mồ côi - ơi mồ côi - sao tôi đến thế?
gió hút chiều nghiêng con mắt hỏi trời...

HOÀNG LỘC

11-03-08

Nhà thơ Hoàng Lộc

Quê quán Thăng Bình, lớn lên tại Hội An (Quảng Nam).

Giải thưởng thi ca miền Nam 1970. Nay định cư tại Hoa kỳ.

Từ năm 1960 đến nay, có thơ trên các báo trong và ngoài nước.

Thơ đã in :
- Thơ Học Trò (1965)
- Trái Tim Còn Lại (1971)
- Qua Mấy Trời Sương Mưa (1999)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Xin chào bạn đã đến với Trang Thơ Tình Hoàng Lộc