khi chẳng còn nhau mùa thu vẫn thế
cây cũng chẳng còn chiếc lá nào đâu
chiều bỗng buồn thiu mù mờ sương khói
nước xẻ dòng ra chảy vội qua cầu
em có còn ngồi nghe đau tóc rối
gió thả lênh đênh từng sợi, vai mềm ?
ta cũng điếng hồn ngó trời mưa bụi
biết đến tận cùng cái-mất-vô-biên
biết ở lòng nhau ít nhiều chẳng phải
mây của bao giờ vẫn cứ chờ trôi
em đi theo chiều bất ngờ ngoảnh lại
thấy một mùa đông quạnh quẽ bên trời
9-2009
hoàng lộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Xin chào bạn đã đến với Trang Thơ Tình Hoàng Lộc