Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

tặng đời cho thơ

alt

phấn hương em đến từ trời
mà anh được chút thơm rơi của mình
tháng ngày như cạn lênh đênh
cho anh dừng lại với tình, phải không?

em về phố ấy chiều đông
có khi vừa ấm tấm lòng gửi trao
cái chi của buổi ban đầu
ở quen sẽ ở dài lâu với người?

ôi em nhan sắc một thời
mà em dám tặng một đời cho thơ...

12-2014



hoàng lộc



Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

lấy lòng


alt

lấy lòng em một câu thơ
lấy lòng em một chuyện đùa
em vui

lấy lòng em một đời tôi
em nhìn xa đến chân trời
thấy không?

tôi xưa nay chỉ bềnh bồng
hình danh đã tận
kiếm cung qua rồi

lấy lòng em một kiếp người
biết tôi nuốt tiêng thở dài vào đâu?...

23-10-2014


hoàng lộc

Thứ Hai, 19 tháng 1, 2015

bữa đọc một đoạn liêu trai



thôi anh xin chết một lần
đừng hôm qua
với một phần hôm nay
một phần gửi tận ngày mai
mà trăng phơi lạnh hình hài khói sương

khi em ghé lại bên giường
hồ ly gió gọi xạ hương kiếp nào
lẫy lừng lũng thấp đồi cao
đường hoa tuyết hiện
ngàn sao mắt nhìn

anh
và phấp phới tình em
nụ hôn mấy cõi khuất chìm thịt da
thân em từng sợi tỳ bà
anh run ngón nhẹ
vỡ òa thanh âm...

rã rời mỗi đợt hồi xuân
xin em được chết một lần nữa thôi...

28-10-2014


hoàng lộc

Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

một mình lạnh lắm

https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTO37dOWMGYXct34NuOGVXS-205hqUhfGIc1EVvl-V7mySWUVT3

em từng chém ai như chém ta không vậy
đường gươm đi, tình tức tưởi qua đời
em lỡ phụ một tấm lòng tài tử
bỏ một trời một bóng dưới trăng soi....

em lỡ dại rồi, giữa đêm khuya khoắt
một mình em bát ngát với ngàn sao
người ta bảo có mùa thu đã chết
biết rằng em lưu luyến cõi thu nào?

ta cũng đứng giữa đất trời ủ dột
cầm câu thơ từng dẫn dắt về em
dẫu rất muốn mà chần chừ không thể bước
sợ một mình lạnh lắm ở lênh đênh.

2014


hoàng lộc


Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

em về lại Hội An

alt

em lại về thăm Hội An
bước chân lại rộn con đường hôm qua
ơn em thăm phố thăm nhà
thắp hương nội với mẹ cha trên trời

em về ngày bỗng dưng vui
để con phố tiếc một thời không em
(cái thời anh cầm trái tim
đi từ Âm Bổn đi lên chùa Cầu...)

em về tình nghĩa thâm sâu
gió lên Cửa Đại buổi đầu thu đông
sông Hoài chực cạn đời sông
thương em mà cũng sóng lòng lại reo

anh xa phố đã buồn nhiều
càng đau cái ruột chín chiều vì em...

13-11-14

hoàng lộc

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

đông hà và thơ hoàng lộc

NGƯỜI GỌI CÔ NƯƠNG

alt

Một sáng mưa. Nghĩ xứ kia chắc cũng mưa. Có lẽ anh Hoàng Lộc lại làm thơ. Bèn viết đôi dòng về thơ anh. Chết thơ anh chưa  :) 

Trong hình dung của tôi, nhà thơ Hoàng Lộc rất trẻ. Cho đến khi được nhìn thấy ảnh, chao ơi, lại hóa ra một  tình già :) 

Nhưng tại sao thơ anh lại trẻ đến vậy?

Phải chăng, tại bởi, từ khi tôi đọc anh, thì toàn đọc phải thơ tình. Mà tình yêu thì làm gì có tuổi. Đúng hem?

Mà cũng tại thuở ấy, đọc thơ Hoàng Lộc, tôi được bắt gặp một thế giới tuổi thần tiên đang tán tỉnh mình ở trong đó. Nên cái tên này bỗng trở nên gần gũi, đáng yêu như một người bạn đang ngày đêm đi về trên con đường hoa vàng trước ngõ, trong cái nheo mắt đa tình, trong nụ cười hồn nhiên, trong trời hoa mộng…

Rồi cũng tại thơ anh rủ rỉ quá. Thơ anh viết cho em nào không biết, nhưng tôi kệ, cứ nhận vơ trong em đó có mình. Khi mà anh viết như này: thuở mới lớn anh rình cô bạn học/ tháng ngày ai thơm áo trắng không ngờ/ khi cô thả tóc thề ngang cửa lớp/ là khi lòng cậu bé rối câu thơ. anh tập viết (nên chưa từng dám nói)/ anh tập yêu đơn chiếc bảy năm trời/ mắt cô bạn mỗi dần xanh thiếu nữ/ câu thơ chừng hương ngát một hoa khôi… thì làm sao kg bảo thời đó, em cũng có những anh chàng tập viết, và mắt em cũng dần xanh thiếu nữ, và câu thơ hương ngát hoa khôi là có thật. Bởi tuổi đó, tình đó, yêu đó…thì cuộc đời mỗi con người ta đều đẹp, kg thành hoa khôi bơ uổng :)

Lớn thêm chút nữa, em đi lấy chồng, but Hoàng Lộc vẫn làm thơ cho em. Như tôi, tôi cũng đi lấy chồng, but vẫn đọc thơ Hoàng Lộc :)  Để có cớ cho nhà thơ viết về buổi tàn thu lá:
yêu bao nhiêu em cũng phải lấy chồng
cũng phải lấy một thằng không đáng lấy
tình đã nhận – khó lòng em trả lại
câu thơ đầu ta viết những điều chi?

rêu phong rồi cả một mùa thu đi
chiều đơn chiếc còn ta ngồi ủ dột
lòng cũng cố một lần đua nước rút
sức hơi này ta phải chịu ta thua

em thấy trời mây trắng gớm ghê chưa
khi đỉnh núi cũng hết màu xanh cũ
con cò trắng vừa động mùa di trú
hỏi em còn dám bận bịu tình không?

yêu bao nhiêu em cũng phải lấy chồng
xa biết mấy là con đường phía trước
ta theo mỏi còn em thì phải bước
có bao giờ ta đuổi kịp tình đâu?

đời tàn thu mây trắng bay qua đầu…

 Ừm. Đời rồi cũng tàn thu thôi mà. Có gì đâu. Có gì đâu mà ta phải theo mỏi, phải đòi đuổi kịp tình đến vậy. Ủa. Mà sao kì lạ? yêu bao nhiêu em cũng phải lấy chồng là sao? Sao em không lấy cái người mình yêu? Vậy ra, lấy chồng là lấy thứ khác sao? Lấy thứ không cần yêu. Hay tại bởi, em sợ lấy thứ mình yêu về rồi sẽ hết. Nên thôi, thà chi đi lấy thứ khác. Để yêu lại đó, mà còn yêu dài dài :)

Bởi vậy nên mới có cớ cho nhà thơ bữa sau làm thơ tiếp;
ví ngày xưa em chẳng bước qua cầu
dễ đã chắc chi lòng kia được vậy
như chuyện lấy chồng thì em cứ lấy
còn chuyện mình, em cứ bảo không quên
tin trăm lần cũng giống lúc chưa tin
nên hạnh phúc phải buồn hiu – em ạ!
 Hạnh phúc buồn mà. Nhưng nếu không buồn đến thế, thì làm sao có thơ hay làm vậy. như ngày xưa em chẳng bước qua cầu một mình, thì giờ đây hạnh phúc đâu buồn hiu, bởi chắc chi đã có mà vui hay buồn :) . Hay tại bởi em không yêu sao lại biết yêu đùa? :) 

Tôi đọc Cho dẫu phù vân của nhà thơ Hoàng Lộc, bắt gặp toàn thơ tình buồn. Nhưng vẫn cứ thỉnh thoảng tủm tỉm cười một mình. Thơ anh trẻ trung như tình yêu buổi đầu mới lớn. Thơ anh buồn nhưng là nỗi buồn trong veo. Thơ anh thất tình nhưng không mất mình. Hay nói đúng hơn, có người để mà yêu, có yêu để mà mất chính là điều may mắn cho nhà thơ. Bởi từ đó, anh làm thơ. Những bài thơ dịu dàng dịu ngọt. Rồi từ đó, người ta đọc ra cái ân cần say đắm trong con người thơ này. Tôi chưa gặp Hoàng Lộc, chỉ gặp anh qua câu chữ, nhưng khi nghe anh gọi cô nương, thốt nhiên bàng hoàng. Mình trần gian ô trọc ngày hai buổi cơm gạo mắm muối, đâu xứng danh đó đâu. Nhưng Hoàng Lộc kệ, cóc cần biết, nữ giới nếu vừa mắt anh, thì hẳn nhiên là cô nương thì phải. Và vô tình, tôi được làm người nhận cái ân cần trong tấm lòng của một người thơ trìu mến của anh.

Nên dù có làm con ngựa già xích thố đứng khóc đầu non cuối bãi, thì nhà thơ Hoàng Lộc vẫn cứ mãi mãi lẽo đẽo theo tình.  Và tôi mong là vậy, cho đàn bà chúng tôi còn có cái để mà ngoái lui.

Huế. 8h05. 16/12/2014

ĐÔNG HÀ.

Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

và tình cuối

https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xaf1/v/t1.0-9/10689951_947078848654641_8580638673515566791_n.jpg?oh=06d87f69614ac110b6a5465aa24a708a&oe=5503B3E4&__gda__=1426376277_57ba764c06fabebc5c5d6d1cb3eea751

mong cuối cho rồi để được yên
để anh, tình ấy - mãi kề bên
mai sau đến lúc quay về núi
đắp mặt mày thơ chỉ áo em...

2-11-2014



hoàng lộc